Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Nghĩa là không đứng trên người khác.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.
Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế.
Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.
Đúng là thân làm tội đời! Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.
Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.