- Merlin, Merlin! Ngươi đâu rồi? Dù ngươi có trốn ở đâu thì ta cũng quyết tìm ra ngươi! Tại sao ngươi đã dám lừa ta. Bất cứ ai làm như con thì cũng sẽ nhận được may mắn mà thôi Ta chỉ làm cái việc mà ta luôn làm. Nott vội vàng nhảy lên ngựa và biến mất trong màn đêm đen tối của khu rừng, phi như bay về phía cung điện của nhà vua.
Nếu ngươi đánh thức chúng dậy thì đêm nay chúng sẽ không hát nữa. Khi hai mươi hai tuổi, một cơ hội lớn đã đến với tôi. Cái cảm giác rằng mình là một nạn nhân, một người bị lừa, một người không may mắn thì cũng chẳng hay ho gì nhưng ít ra nó cũng giúp họ cảm thấy phần nào nhẹ nhõm hơn.
Thời gian trôi qua thật chậm. Trong tích tắc, những hạt giống đó nảy mầm rất nhanh thành các Cây Bốn Lá thần kỳ. Thế là hiệp sĩ áo trắng phi ngựa thẳng đến mảnh đất nhỏ tươi tốt và sẵn nước của mình.
Năm phút sau, cơn mưa "may mắn" chấm dứt. Được rồi, ngươi hãy nói đi, nhưng khẽ thôi. Max kiên nhẫn nói tiếp trong khi Jim vẫn lơ đãng nhìn đâu đâu:
Sid nằm đó ngắm nhìn mảnh đất nhỏ mình vừa mới vun xới. Còn Max thì vẫn im lặng. Còn những cây bốn lá may mắn tôi nhờ ông chuyển đến những con người từng bất hạnh, khổ đau nhất trong vương quốc này, những người biết quên mình cho hạnh phúc của người khác.
Nó vốn là nơi vệ sinh của các chú bò lùn mười hai chân, vì thế nó rất tươi tốt và nhiều phân bón. - Giờ thì ngươi đã biết rằng Cây Bốn Lá thần kỳ không mọc ở đây. Vào ngày này mỗi năm ta đền phân phát những hạt giống của Cây Bốn Lá thần kỳ khắp khu rừng Mê Hoặc và cả trong vương quốc của các hiệp sĩ nữa.
- Thưa Bà chúa hồ, tại sao nước lại không chảy khỏi hồ? Tất cả các hồ đều có mạch nước chảy lưu thông mà. Tôi chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về điều này. Các hiệp sĩ nhìn nhau.
Mất hết gần một ngày, cuối cùng Nott cũng tìm gặp được ông ta. Ta đã sống trong không rừng này hơn một trăm năm mươi năm và chưa có ai từng hỏi ta một câu hỏi ngu ngốc đến thế. Nhanh lên! - Nott bắt đầu mất kiên nhẫn.
Chàng quỳ xuống tỏ lòng biết ơn, những giọt nước mắt sung sướng và hạnh phúc không kìm được đã trào ra. Chưa bao giờ có ai thay đổi đất trong khu rừng này cả. Quả là may mắn không bao giờ ở bên tôi.
Kỳ lạ thay, bây giờ Sid ít cảm thấy lo lắng hơn về việc liệu mảnh đất mình chọn có đúng là nới Cây Bốn Là thần kỳ sẽ mọc hay không. - Thật ra, cái địa điểm mà con đã chọn không có ý nghĩa gì đặc biệt ở đây cả. Tôi đã là người tạo ra các điều kiện để câu chuyện này đến với tôi, để chomay mắn có thể mỉm cười với tôi.