Một hôm, một đứa bạn gái lớn giựt nón tôi đang đội, đổ đầy nước vào, thành thử chiếc nón hư. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe bạn hơn là sự mất ngủ. Chuyện đó xảy ra 18 năm trước.
Vậy mà nó không tát. Bạn và tôi, trên đường đời, sẽ gặp nhiều tình thế bất mãn, không thể thay đổi. Lần sau nếu con quỷ ưu phiền tấn công bạn và dồn bạn vào một xó thì xin bạn cứ đọc câu thần chú sau này của Willis H.
Có lần tôi không chịu nhận một tình thế mà tôi không sao tránh được. Rồi tôi chép lại cả những lý lẽ thuận lẫn những lý lẽ nghịch, và tôi thường thường nhận thấy rằng sự thực ở vào một nơi nào đó, khoảng giữa hai thái cực ấy. Gặp kẻ biển lận thì đừng ngại trả tiền công họ, để họ chỉ bảo, Nửa giờ công có là bao!
Vậy tại sao ta không cầu nguyện? Gọi là Thượng Đế, hoặc Phật, hoặc Thánh, sao cũng được hết. Trong ba tuần vợ nằm nhà thương thì y có chín cái răng sâu. Không có cách nào trả nổi mà cũng không vay thêm được.
Nói một cách khac, nếu ta có lối 300. Cứ tự nhiên, không bắt chước ai hết". Chắc là hoàn cảnh tự nó không thể làm cho ta sung sướng hay đau khổ.
Tôi hỏi ông làm sao mà chịu đựng tình thế một cách cam đảm như vậy, ông đáp: "Mới đầu tôi cũng khổ lắm, tôi cũng kêu than, cũng thất vọng. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp y chứ không phải là treo cổ y đâu nhé". Còn nếu ta cứ tự vùi ta vào những lời than thân trách phận thì mọi người ắt sẽ tránh ta.
Lúc ấy ta phải quyết định, hành động và đừng bao giờ ngó về phía sau mà cứ một mực tiến tới". Nếu vậy đời quả là bể khổ mà bốn câu thơ này của Đoàn Như Khuê thiệt thâm thuý vô cùng: Ông viết: "Con người chúng ta bây giờ so với con người mà chúng ta có thể thành được, khác nhau xa, cũng như người mơ ngủ so với người thức tỉnh vậy.
Thực ra, họ không bao giờ như vậy cả. Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn. Đáng lẽ bực tức về lòng bạc bẽo thì ta cứ chờ đón nó đi, cho nó là tự nhiên sẽ đến.
Tất nhiên, người ta có thể quá lo lắng về chứng đó, rồi sinh lực mỗi ngày một suy kém đi, khiến cho vi trùng được dịp huỷ hoại cơ thể. Chị sẽ có nhiều thì giờ để suy nghĩ, để nhận xét mình và biết rõ mình. Mà có gì bắt buộc bà như vậy không? Điều đáng thương tâm là nếu muốn thì bà có thể tự đổi tánh từ một người khốn nạn, khổ sở, cay độc, bà trở thành ra một người mẹ được chiều chuộn kính trọng.
Đập vỡ nó đi tức thì không khí ùa vào lấp khoảng trống ấy. Đây là nguyên nhân thứ nhất: Bác sĩ nói "Trong khi ông kể bệnh, nhà thương kêu điện thoại gọi tôi.