Và trong khi bay lên lầu thứ 18, tôi cảm thấy rằng chiều hôm đó tôi đã làm tăng được đôi chút cái tổng lượng hạnh phúc của nhân loại. Đọc những lời chỉ trích của anh em, tôi buồn lắm, nhưng nó có ích cho tôi. Thôi, việc đã vậy rồi, nói cũng vô ích.
Mười một ngày sau, ông đau phổi mà chết tại một nhà ga. Nhưng khó đủ ăn lắm, chàng nhất quyết xa châu thành về nhà quê mà đời sống ít đắt đỏ. Tôi: - "Thưa không ạ, chính tôi phải xin lỗi bà chứ.
Hôm sau tôi gặp anh, vẻ mặt buồn tẻ nhưng có vẻ sẵn sàng để tự bào chữa. Người Trung Hoa có một câu phương ngôn chứa tất cả cái khôn ngoan của phương Đông: Muốn đi xa, phải đi từ từ" Vậy muốn cho người khác theo ý kiến của bạn, xin bạn theo quy tắc thứ năm sau này: "Dẫn dụ cho kẻ đối thủ của bạn đáp "Phải" ngay từ đầu câu chuyện". Bạn làm cho họ vừa lòng thì họ sẽ sùng bái bạn.
Mà nghĩ cho kỹ, chúng ta có gì đáng tự phụ đâu? Bạn có biết ngu xuẩn với thông minh khác nhau sao không? Rất ít: chỉ hơn kém nhau một chút xíu chất i-ốt (iode) trong hạch giáp trạng tuyến của ta. Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy. Bạn cho là "lố bịch", là vô lý ư? Cái đó là quyền của bạn.
Các bạn chịu giúp tôi không? Chiều nay các bạn có chịu viết cho tôi ít hàng thành thực chỉ cho tôi cách phải làm sao để sửa mình không? Tôi sẽ hết sức tu tỉnh lại". Nhà kinh doanh đó không bằng lòng cách ông Boynton điều tra. Bạn muốn bạn thâm giao với bạn đồng nghiệp cực lực tán thành và không tiếc lời ca tụng bạn.
Ông Lyman Abbott hiểu ý, xé bài văn đã tốn nhiều công đó và chẳng cần soạn trước, ông đăng đàn thuyết giáo. Tôi cảm tạ ông và kính chúc ông. Ông về nhà bình tĩnh hơn và muốn tỏ ra công bằng với chúng tôi, cũng như chúng tôi đã công bằng với ông, ông lục giấy tờ của ông ra, kiếm thấy toa hàng đã thất lạc và gởi trả chúng tôi mười lăm mỹ kim với vài lời xin lỗi.
Thành thử lần trước chú ấy dọa phạt tôi, mà lần này thiệt tử tế với tôi. Ông đã thử đủ nghề nhưng chưa bao giờ có ý dạy đánh bài hết. Nhưng lần sau, mỗi khi tôi bắt buộc phải rầy cháu, tôi bắt đầu như vầy: "Cháu đã lầm lỗi, nhưng có Trời Phật biết cho, hồi xưa chú còn lầm lỗi nặng hơn cháu nhiều.
Bernard Shaw nói rằng họ không, không đủ, phải thực hành nữa. Và cậu nảy ra một ý rất mới. Lincoln xấu hổ lắm, làm thinh ngồi trơ trên ghế trong khi bà chủ trọ đem chiếc khăn mặt ước lại chùi má và quần áo ông.
Ông nói rằng không biết và khuyên tôi hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư". Kinley dùng năm 1896; khi ông dự bị cuộc vận động tuyển cử của ông để làm Tổng thống. Bổn phận của ông quản lý khách sạn này là thâu cho được nhiều lợi.
Rồi Rossetti mời người con một anh thợ rèn đó lại làm thư ký cho ông. Mười lăm năm trước, có lẽ tôi cũng như vậy, khi đọc một câu như vậy. Vậy, muốn tăng hạnh phúc trong gia đình, quy tắc thứ 7 là: Nghiên cứu cho kỹ một cuốn "ái tình cẩm nang" hoàn toàn nhất “