Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả.
Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Cái bút này vỏ kín như bưng. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.
Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.
Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Nhưng đành phải nhả ra.
Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.
Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.