Khuyến khích họ nói về họ. Giáo sư William James, giáo sư Harry A. Khi nào gặp Ngài Tổng thống, tôi sẽ chê Ngài chỗ đó".
Nếu một người cho một điều là đúng trong khi bạn cho nó là sai - dù bạn có biết chắc rằng nó sai đi nữa - thì bạn cứ nói như vầy: "Tôi không đồng ý với ông, nhưng tôi có thể lầm được. Chúng ta cũng có thể nhận lỗi với người khác nữa, nếu họ biết ngọt ngào, khôn khéo nghe ta nói. Chỉ có vài lời tự nhún và khen ngợi mà Von Bulow đã làm cho một ông vua kiêu căng đương bị xúc phạm biến thành một bạn thân, tận tâm với mình.
Rồi ông khen không ngớt miệng: "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết. Bất kỳ trong nghề nghiệp nào, trong giai cấp nào, người ta cũng thấy lỗi lầm quan trọng đó. Lời khuyến khích của bạn phải thành thật và nhân từ".
ở ven rừng, có tấm bảng dọa phạt vạ hoặc bỏ tù những kẻ nào vô ý làm cháy rừng, nhưng bảng đặt ở một nơi ít người đi tới, khách du lịch khó thấy được. "Nên ôn tồn, ngọt ngào, không nên xẵng". Chẳng hạn không khi nào ông nói: "Làm cái này", "Làm cái kia.
Nhưng nghĩ tới điều đó làm quái gì? "Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Nhưng các em cũng biết: đốt lửa ở đây nguy hiểm lắm.
Các bạn thử tưởng tượng điều đó! Thợ vừa quét xưởng vừa phấn đấu để đòi hỏi này nọ. - Bạn sẽ thấy thực là thần diệu. Bạn không phải là một Coolidge, một Mc.
Và bây giờ, tôi xin kể ba thí dụ mà sự áp dụng những phương pháp trên kia đã mang lại những kết quả rất khả quan. Vậy, muốn giữ hạnh phúc trong gia đình xin bạn nhớ quy tắc thứ ba: Đừng chỉ trích Bạn có khi muốn rầy cháu nhỏ. Con chuột Mickey mà những ai ưa hoạt họa đều biết, đã nổi danh đến nỗi có tên trong tự điển mới, và một hãng chế tạo đồ chơi, khéo lợi dụng tên nó mà khỏi bị vỡ nợ.
Sau khi coi hết các phòng rồi, bà đưa tôi đi coi nhà để xe. Bá tước phu nhân Tolstoi tìm thấy chân lý đó - nhưng trễ quá. Hãng đó tin cậy được và chế tạo đồ thiệt tốt".
Rõ ràng tôi thấy ông ta chưa hề được người mướn nhà nào nói với ông bằng cái giọng đó. một chi tiết không quan trọng. Chúng ta giận khi người ta bảo đồng hồ của chúng ta chậm, xe chúng ta cổ, điều đó đã đành, mà chúng ta còn giận khi người ta cho rằng những quan niệm của ta về ngôi Hỏa tinh, về công dụng của một vị thuốc, hoặc về văn minh Ai Cập là sai nữa.
"Vì hàng hóa cứ chiều mới tới ga chúng tôi, cho nên sự khuân hàng lên xe có điều trở ngại: công việc nhiều quá, phải bắt người làm công làm thêm giờ, xe cam nhông phải trễ, gởi đồ cũng trễ. Chưa bao giờ người ta nghe ông khen những người giúp việc ông như vậy. " esope, nô lệ Hi Lạp, viết những ngụ ngôn bất hủ sáu trăm năm trước Thiên Chúa giáng sinh.