Biết mình đau, phải nghỉ ngơi, mà việc hãng không bỏ được nên mới lại xin bác sĩ chữa. "Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ. Vừa đây, tôi hỏi Paul Boynton, giám đốc phòng nhân viên của hãng đầu Socony: "Những người tới xin việc có lỗi lầm nào nhất? Chắc chắn ông biết rõ điều ấy, vì ông đã tiếp hơn 60.
Bạn lại thăm họ tại phòng làm việc họ, hẹn trước hay không cũng được. Xương sống bị thương nặng tới nỗi gân giựt lên dữ dội. Mỗi tháng ông đọc lại một lần tất cả các giao kèo của công ty.
Anh ta làm trong một xưởng đóng thùng, công việc vất vả và ít khi kiếm được trên 40 Mỹ kim mỗi tuần. Trong hai năm, mỗi năm tôi làm 5. Bà viết cho tôi: "Một buổi tối, chuông điện thoại reo.
"Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất. Không bao giờ mắc chứng mất ngủ, ưu phiền, hay chứng vị ung. Bây giờ, nghĩ lại, tôi có thấy sung sướng đã quyết định như vậy không?
Đọc tới đây, chắc có bạn cười khẩy cho rằng chỉ có một câu phương ngôn con nít cũng biết, việc gì phải làm lớn chuyện như thế. Số mệnh chỉ cho bạn một trái chanh còm, bạn hãy tìm cách làm thành một ly nước giải khát. Nhưng mụ ta không cần nói đúng hay sai.
Tôi lo sợ sẽ phải xuống đại ngục. Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa. Mấy năm trước có lần tôi lại nghĩ một đêm tại nhà hai vợ chồng bà.
Nelson trong trận Trafagar cũng vậy. Càng nghĩ lại càng hoảng sợ. Tôi đành phải chiều cháu.
WilliamS, hội trưởng công ty xe lửa miền Chicago và Tây Bắc khuyên: "Đừng để giấy má chất đống trên bàn, chỉ để những giấy cần cho công việc đương làm. Tôi bài bạc, ca hát, làm quen với bạn mới, thức tới nửa đêm. Nghĩ vậy và quyết định theo kế thứ tư rồi - nghĩa là sáng thứ hai cứ xuống hãng như thường lệ - tức thì tôi thấy vô cùng nhẹ nhàng thư thái.
Quân địch thả thuỷ lôi tấn công chúng tôi luôn 15 giờ. Ngày vinh quang của ta là ngày hôm nay. Như ba tôi, không nhờ lòng tín ngưỡng những lời cầu nguyện của má tôi thì đã từ trần rồi.
Hình như có vài người tài xế của chúng ta ăn bớt - mà tôi không hay - số xăng phải giao cho các thân chủ để bán lại cho các "khách hàng" chợ đen của họ. Nhưng khi chịu theo tài năng của cô - của một cô gái nhà quê, không đẹp gì, ở miền Missouri - thì cô thành một ngôi sao nổi danh nhất trên đài phát thanh ở Nữu Ước. Tôi muốn nói: Ông già ấy đã có một lỗi lầm lớn chung cho cả nhân loại là quá tin ở lòng biết ơn của người khác.